Độc tài hay dân chủ ???
Người dân Libya lao ra biển để mong tìm được chốn bình yên
8 năm trước, 1 chế độ “độc tài” đã ngừng hiện hữu ở Libya, ngài Gaddafi bị lật đổ bởi các anh em “dân chủ”.
Thời đó, năm 2011, hùa theo bộ máy tuyên truyền của Mỹ và phương Tây, cả thế giới gần như ủng hộ lực lượng đối kháng đánh chết “tên độc tài” Gaddafi, trời ơi pháp bắn hay quá, Mĩ đánh hay quá, anh em liên quân đánh hay quá..
Mùa cáo chung của “tên độc tài đã điểm”, lực lượng liên quân túm được bác Gàphi khi sức tàn lực kiệt trong 1 ống cống và giết luôn.
Mình vẫn nhớ trước khi chết bác hét to : “tôi đã làm gì các người x 3 ????” …
Mình mừng lắm, chúc mừng Libya có “dân chủ”.
Thời đó, với 1 não bộ của đám đông, mình nghĩ dân chủ sẽ đem đến cho dân Libya tất cả, với dầu mỏ, và cộng thêm dân chủ, người Libya tha hồ giàu, chả mấy mà xưng hùng thiên hạ..
Thế rồi, có cái gì đó sai sai.
Libya chìm trong biển máu, sự gắn kết biến mất, các bộ lạc độc lập đánh lẫn nhau, các thành phố bị chiếm đóng, lực lượng khủng bố IS xưng hùng mỗi tuần chặt vài cái đâu lâu thị uy, các nhóm hồi giáo chia 5 xẻ 7, Libya bị xé tan tành.
7 chính phủ thay trong 7 năm, dân bồng bế nhau đi lánh nạn, ko 1 ai tin đc, dưới thời độc tài, người dân đc bảo kê đến tận răng và giàu nhất châu phi.
Thời bác Gaddafi, miễn phí y tế, giáo dục, điện, chửa đẻ có 5 nghìn đô tiền mặt chu cấp, khởi nghiệp nghề nông được cấp vốn, xăng có 0.1 $ ( 2 nghìn vnd ) cho 1 lít.. vv, dân Libya phà ơi sướng quá. bác Gaddafi độc tài mà thánh quá, bác gắn được Libya thành 1 khối và xưng hùng thiên hạ.
Dân sướng thì lãnh tụ phải nghèo??? không, bác Gà đá phi ăn chơi hưởng lạc no phải nghĩ, minh vương mà, bác có 1 đội vệ sĩ nữ đẹp thôi rồi.
Người Mỹ đã đến và ban phát dân chủ cho dân Libya, đó là thứ dân mong đợi ???
Đó là thứ họ đáng được nhận: đói nghèo và li tán, máu và khủng bố, từ khi lật đổ được độc tài, Libya chưa 1 ngày yên lành. Đang giàu nhất nhất châu phi, họ hóa ăn mày phút mốt. Dân chủ kiểu Mỹ đã thất bại thảm hại và thú thật, giờ mình nghi ngờ anh em leo lẻo cái mồm dân chủ.
Và để kết thúc, xin trích 1 câu cảm thán của 1 anh giáo Libya :
“Libya, 1 quốc gia kiêu hãnh giàu nhất châu phi, cùng với Gaddafi, đã ngừng hiện hữu, chúng tôi bây giờ chỉ còn máu và nước mắt. ”
Nguyễn Quảng